Polaroid
Wap Game | Tiện Ích | Goldmobile.wap.sh


***

Anh càng dịu dàng, quan tâm em bao nhiêu thì em càng đau đớn bấy nhiêu, bởi em biết, anh chỉ như chăm sóc em gái mình. Em biết mình không có cơ hội, không nên tiếp tục mối tình trong vô vọng này… Nhưng mỗi khi đêm về, em lại nhớ anh quay quoắt, để rồi lại thiếp đi với những giọt nước mắt còn rớt lại trên gò má.

Thế nhưng em vẫn ích kỷ, vẫn muốn được ở bên anh, vẫn hy vọng, thay đổi được lòng anh…

Cơn mưa bóng mây là thời khắc hiếm hoi khi mưa và nắng gặp nhau, nhưng cơn mưa đó cũng kết thúc rất nhanh, như chưa từng xảy ra, chưa từng xuất hiện.

***

“Em! Anh muốn hỏi ý kiến em một chuyện…” – Anh vỗ vai em, cười ngượng ngùng.

Em quay lại, trêu anh:

“Có chuyện gì thế? Anh mà cũng biết hỏi ý kiến em cơ đấy, lúc nào cũng ra vẻ biết tuốt, không sợ trời không sợ đất cơ mà!”

Anh không để ý đến lời trêu chọc của em, nghiêm túc nói:

“Anh có chuyện muốn hỏi ý kiến em thật đấy!”

Em ngừng cười, hỏi lại với vẻ hơi ngạc nhiên:

“Ừm, anh hỏi đi, nhìn mặt nghiêm trọng thế chẳng lẽ có chuyện gì rồi hay sao?”

Đột nhiên, anh trở nên lúng túng, mặt đỏ bừng:

“Anh…anh định tỏ tình với người ta…”

Tim em đập thình thịch, lòng tự hỏi hàng ngàn, hàng vạn lần: “Là ai mà có thể biến anh trở thành một con người rụt rè và dễ xấu hổ đến vậy? Là ai? Có phải… liệu có lẽ nào là mình không?”

Em cố làm ra vẻ bình tĩnh, đáp:

“Anh phải nói muốn tỏ tình với ai thì em mới giúp được chứ!”

Anh gãi đầu gãi tai, nói:

“Không...không phải giúp mà là cho ý kiến thôi, anh sợ nếu nói ra lòng mình mà cô ấy không thích anh, còn lảng tránh anh nữa thì anh không biết phải làm sao...”

“Ừm, nói chung...người ấy là ai?”

“Là...là một bạn cùng lớp anh...”

Em đờ người ra, rồi quay người lại với anh, nói:

“Là cái chị hoa khôi đó hả?”

“Ừm, đúng...”

Em xoay đầu, cười thật tươi với anh:
“Hai anh chị rất xứng đôi mà, trai tài gái sắc, lần trước em nghe mấy chị lớp anh bàn tán là chị ấy từng nói là rất thích anh. Anh mà tỏ tình nhất định sẽ thành công thôi.”

Mắt anh sáng lên, lộ rõ vẻ hưng phấn, anh hỏi dồn dập:

“Thật không? Em không lừa anh đấy chứ? Em cso chắc chắn không? Có khi nào những lời đó là giả không?”

Em gật mạnh đầu, đưa tay vỗ lên vai anh:
“Thật!!”

Anh ôm chầm lấy em, cười to:

“Được rồi! Anh đến chỗ hẹn với cô ấy luôn đây! Nhất định hôm nay anh phải nói ra hết lòng mình!”
“Anh hẹn chị ấy hả?”

Anh với tay cầm lấy cái mũ lưỡi trai, rồi xoa xoa đầu em, cười nhẹ:

“Ừ! Thôi anh đi nhé!”

Anh vội vã bước ra khỏi quán, đi về phía cô gái ấy, mà đâu có ngờ những giọt nước mắt em vốn kìm nén từ từ rơi xuống nền đất lạnh giá đúng không anh?

<Bộp...>

“Ư...híc...”

Em bật khóc nức nở, đưa tay lên không ngừng lau đi những giọt nước trên khóe mắt, nhưng lau mãi vẫn không hết, càng lau càng nhiều, ướt đẫm cả ống tay áo mà vẫn chưa dứt.

Bay Lên Đầu